Chương 113: Dạy Học

Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch)

Hán Triều Thiên Tử

6.893 chữ

14-04-2024

Lão thái bà này đang dạy những hài tử học toán thuật.

Ryan nheo mắt lại, hắn ngạc nhiên trước việc lão thái bà này làm.

Thế giới này không phải là Trung Quốc cổ đại, ở Trung Quốc cổ đại, do hệ thống khảo thí của hoàng gia nên có rất nhiều trường tư thục và trường công lập, ngay cả bình dân cũng có cơ hội học tập. Đó là bởi vì khoa thi hoàng gia được tổ chức duy nhất để thăng tiến giai cấp do các quốc vương phong kiến cung cấp. Người dân thường sẽ cố gắng tận dụng tối đa cơ hội này.

Nhưng bối cảnh thời Trung Cổ lại khác, trong thế giới của các lãnh chúa và quý tộc, tri thức là tài phú đáng ngưỡng mộ, bình dân cơ bản không có cơ hội tiếp xúc với loại tài phú này .

Là một quý tộc cấp thấp, Ryan biết rất rõ rằng quý tộc đương nhiên phải học, nhưng quý tộc luôn tự mình học lén lút, những bình dân gần như không thể đọc sách ở học viện như quý tộc, rất khó để đến lượt.

Ngoài ra, có hai cách để đọc sách

Đầu tiên là giáo hội, mục sư của giáo hội sẽ dạy đọc sách, tuy nhiên khi học với giáo hội, hầu hết những gì các hài tử học được là kiến thức thần học, tùy theo hoàn cảnh cụ thể và trình độ văn hóa của mục sư ở nhà thờ, những đứa trẻ được dạy dỗ sẽ khác nhau, trình độ khác nhau, và cùng một lý do, nếu một đứa trẻ bị phát hiện có tài năng ma pháp, nó sẽ bị nghị hội Gloria hoặc Học viện Pháp thuật Hoàng gia bắt đi, và cũng sẽ có cơ hội đọc sách.

Dù chọn học viện nào thì học phí cũng rất cao, điều mà những gia đình nông dân bình thường không đủ khả năng chi trả.

Mục thứ hai phức tạp hơn, giới thiệu ngắn gọn là bái sư (giáo phụ).

Vì vậy, đại đa số dân thường sống cả đời cũng chỉ có thể nhận biết được vài chữ, nếu một thường dân có thể đọc viết được mấy trăm chữ, cộng trừ nhân chia thì đã có thể là người lãnh đạo những thường dân này. Khi về già sẽ trở thành một trưởng lão được kính trọng.

Nhưng điều này cũng có cái lợi, với suy nghĩ đơn giản như vậy, dân thường ít có khả năng bị Hỗn Độn tha hóa.

- Một tâm trí ngu muội sẽ dễ dàng lấp đầy lòng trung thành và niềm tin.

---Kỵ Sĩ Vương xứ Brittany "Lão hổ" Dinoa-Jean-Richard

Và lão thái bà này thực sự đang dạy số học cho một nhóm lớn hài tử? Cũng phát minh ra việc sử dụng gậy gỗ nhỏ để hỗ trợ giảng dạy? Điều này không khỏi khơi dậy sự hảo cảm và chú ý của Ryan, có thể làm được điều này chứng tỏ lão thái bà này có xuất thân không tồi.

Một lớp học ngắn ngủi đã kết thúc, bọn nhỏ hăng hái đặt câu hỏi, lão bà trả lời không chút do dự, nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của bọn nhỏ, trên khuôn mặt nhăn nheo lão bà không khỏi mỉm cười. Mái tóc nàng tung bay như gió biển buổi sáng, như thể có điều gì đó khiến nàng hạnh phúc.

Nhìn gương mặt những đứa trẻ ham học hỏi, Ryan không biết phải nói gì, là người hiện đại, hắn vốn ghét đọc sách, ghét học tập, không muốn đến trường và coi trường học như một tai họa.

Chỉ sau khi đến thế giới này, hắn mới nhận ra rằng có được cơ hội được học tập là quý giá như thế nào, hầu hết thường dân sẽ dành cả cuộc đời trong sự ngu dốt và mù quáng.

Điều đó thực sự đáng sợ.

Đồng thời, Ryan cũng có cảm giác như có một tảng đá lớn chèn vào tim mình, rất khó chịu, có quá nhiều thứ đè nặng lên hắn, hắn biết quá nhiều nhưng lại không có ai để nói chuyện, ước gì hắn có thể có một người huynh đệ của riêng mình để nói chuyện vui vẻ nhé.

Nhưng không thể nào, các huynh đệ của hắn hoặc mất tích, chết hoặc đã sa vào Hỗn Độn, và hắn không có ai để giao lưu.

Về phần phụ thân... Ryan thống khổ lắc đầu, mỗi lần nhận được giấc mơ từ phụ thân mình, hắn đều thống khổ.

Bởi vì giao lưu với phụ thân là một điều khó khăn và đau đớn, họ có thể không có chút tình cảm nào với nhau, một số chỉ lợi dụng và cùng bị lợi dụng, phụ thân hắn rất kỳ vọng vào hắn, đôi khi hắn không biết phải đối mặt với loại chuyện này như thế nào. Kỳ thật, phụ thân chưa hoàn toàn coi hắn là một thanh đao, nhưng Ryan biết rằng hắn phải có ý thức để trở thành một thanh đao, bởi vì hiện tại hắn quá yếu.

Hắn vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để trở thành một kỳ thủ.

Ngay lúc Ryan đang suy nghĩ lung tung, Teresa nhẹ nhàng vỗ vai hắn:

- Ryan!

- Xin lỗi, ta hơi mất tập trung.

Ryan nhanh chóng phục hồi tinh thần. Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của nữ Thuật Sĩ, Ryan mỉm cười nói:

- Sao vậy? Ngươi không muốn đứng đây với ta à? Vậy thì ngươi có thể đi dạo chơi ở các địa phương khác.

- Đó cũng không phải. Ta là cộng sự của ngươi. Ta sẽ không nghe ngươi chỉ huy, nhưng ta cũng sẽ không bỏ rơi cộng sự của mình và rời đi một mình.

Teresa dường như đột nhiên đạt được điều gì đó đáng kinh ngạc chỉ trong vài phút. Nàng mỉm cười thành thục trước mắt Ryan, sau đó duỗi ngón trỏ đẩy kính lên:

- Vậy Bạch Lang Kỵ Sĩ của chúng ta có học được gì ở lớp số học của những đứa trẻ không?

Nói xong, nàng chủ động đưa tay phải ra nắm lấy tay trái của Ryan:

- Hứa với ta, Ryan, chuyện sau này chúng ta có thể cùng nhau đối mặt được chứ?

- Đừng mất bình tĩnh nữa nhé đại tiểu thư.

Ryan khẽ cười nói

- Ta chưa bao giờ có tư cách nổi giận với ngươi, là bởi vì ta quá coi trọng chính mình.

Nữ Thuật Sĩ nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc đen dài chói lóa lay động tầm mắt Ryan:

- Ta sẽ không mất bình tĩnh với ngươi nữa cho đến khi ta chứng minh mình xứng đáng trở thành cộng sự của ngươi.

- Vậy sau khi chứng tỏ bản thân, ngươi vẫn sẽ nổi nóng với ta sao?

Ai biết Ryan căn bản sẽ không tiếp nhận điều này, giọng điệu của Bạch Lang Kỵ Sĩ cũng rất lạnh lùng:

- Ngươi đã bao giờ coi ta là đồng đội chưa? Ngươi gọi ta là người bảo tiêu, hay hộ vệ được thuê vì tiền?

- Ngươi có biết tại sao Gloria của các ngươi không được nổi tiếng như Học viện Pháp thuật Hoàng gia của Đế quốc không?

Ryan quay người, đôi mắt màu xanh lam nhìn thẳng vào con ngươi màu bạc của nữ Thuật Sĩ:

- Bởi vì các ngươi không biết tôn trọng. Charlemagne đã chăn gia súc và cắt lúa mạch khi còn trẻ. Bệ hạ Ludwig cũng đã tự mình làm việc trên cánh đồng khi còn trẻ. Ta đã từng là một đứa trẻ yếu đuối chiến đấu với chó hoang trên ven đường đến chết đi sống lại để kiếm một miếng trái cây, ngươi cho rằng tất cả đàn ông chỉ đáng được ngươi tôn trọng sau khi họ đã chứng tỏ được bản thân trước mặt ngươi sao?

- Cho nên tất cả những người trong mắt các ngươi trước hết phải bị coi là 'vô dụng' và bị các ngươi coi thường? Ngươi có biết tại sao Villard lại có thái độ không tốt với ngươi như vậy không? Đó là vì hắn đã bị nghị viên Gloria các ngươi khinh bỉ khi còn trẻ.

"..." Nữ Thuật Sĩ muốn phản bác, dù sao từ nhỏ nàng đã nhận được sự giáo dục như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Ryan, nàng biết nếu bây giờ nàng phản bác, không những tình bạn giữa nàng và Ryan biến mất, mà e rằng mình thậm chí không thể trở thành đối tác.

Khi nghĩ rằng sau này mình sẽ là người xa lạ với Ryan, Teresa đột nhiên cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

Không, đừng làm điều này!

Ý nghĩ va chạm kịch liệt khiến nữ Thuật Sĩ đau đớn nhắm mắt lại, suy nghĩ của nàng cực kỳ hỗn loạn, ma pháp kim sắc hồng và ma pháp lam không thể khống chế tỏa ra.

Dịch: Mthu

Biên: Khangaca

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!